CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba


Phan_39

“Ngươi có biết cô nương bình thường gặp phải chuyện này sẽ phản ứng ra sao không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Hoa Đường: …

“Lại còn bàn việc với ta nữa”. Tần Thiếu Vũ cười mà như không cười.

Hoa Đường hít sâu một hơi, xoay người ra ngoài. “Thuộc hạ về phòng khóc ba ngày đây”

“Không chỉ đơn giản là Khương Cốt bang, ta thậm chí hoài nghi Ma giáo đã cấu kết với Khương Cốt bang”. Tần Thiếu Vũ nói ở phía sau nàng. “Võ công của người đả thương ngươi hôm đó có bảy tám phần giống với Thiền nương. Ta đã hỏi Chúc Thanh Lam, hắn nói người nọ là cao thủ từ miền nam mà Khương Cốt bang mời tới, thường gọi là Kim Bà Bà”

“Chẳng lẽ là Kim Xà Bà Bà?”. Hoa Đường xoay người. “Nếu là nàng thì đúng là sư tổ của Thiền Nương”

“Không biết”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chỉ có thể từ từ điều tra”

“Vậy chuyện Thái Hồ bang cung chủ biết được bao nhiêu?”. Hoa Đường hỏi.

“Ta hoài nghi chuyện này do Khương Cốt bang gây nên là vì mấy ngày trước Chúc Thanh Lam nói hắn nhận được mệnh lệnh của cấp trên, muốn hắn âm thầm liên lạc Hồng Phi Hoàng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Khương Cốt bang muốn nhân cơ hội này giúp Hồng Phi Hoàng tiếp nhận chức vụ bang chủ Thái Hồ bang, nhưng không ngờ Hồng Phi Hoàng rất có hiếu với Hồng lão bang chủ nên kiên quyết không đáp ứng”

“Nếu dựa vào điều này để suy đoán thì Hồng lão bang chủ đã có quan hệ với Khương Cốt bang từ lâu”. Hoa Đường nói. “Có lẽ hắn cũng là quân cờ giống Chúc Thanh Lam, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà xích mích với Tà giáo, cho nên mới gặp phải kiếp nạn này. Không thì chắc là Khương Cốt bang muốn mượn sức Thái Hồ bang nhưng bị từ chối nhiều lần, vì vậy ra tay hạ sát, cũng thuận lợi đưa Hồng Phi Hoàng tính tình nhh nhược lên vị trí bang chủ”

Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Dù là dạng gì thì cũng phải nhờ vào Chúc Thanh Lam”

Hoa Đường do dự nói. “Cung chủ tin hắn sao?”

“Ngươi không tin ư?”. Tần Thiếu Vũ hỏi lại.

Hoa Đường thở dài. “Nếu là trước ngày hôm nay thì ta đâu chỉ là tin”. Nhưng một khi phát hiện bị lừa thì khó tránh khỏi trong lòng có khúc mắc.

Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười. “Yên tâm đi, không có vấn đề gì”

“Vậy thì tốt”. Hoa Đường nói. “Thuộc hạ cần phải làm gì?”

“Ngươi không hận hắn sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Chưa tới mức đó”. Hoa Đường tự giễu. “Thực ra từ đầu tới đuôi hắn cũng chưa hứa hẹn gì với ta”. Bản thân không hiểu rõ người khác, đâu thể trách ai được.

“Không có việc gì là tốt rồi”. Tần Thiếu Vũ vỗ vai nàng. “Nghỉ ngơi vài ngày đi, gần đây không có gì cần làm”

Hoa Đường cười cười. “Đa tạ cung chủ”

“Lui xuống đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Bất kể như thế nào cũng không được để bản thân chịu uất ức”

Hoa Đường gật đầu, xoay người ra khỏi thư phòng.

Triệu Ngũ đang ngồi trên ghế đá trong sân nhìn nàng.

Hoa Đường sửng sốt một chút.

“Ta…”

“Câm miệng!”. Triệu Ngũ còn chưa nói hết câu đã bị Hoa Đường cắt ngang.

Triệu Ngũ: …

Làn váy Hoa Đường bay lên, không thèm nhìn hắn mà ra cổng.

Trong lòng Triệu Ngũ như đưa đám.

“Cây trâm đâu?”. Tần Thiếu Vũ đứng ở cửa phòng.

Triệu Ngũ từ trong ngực móc ra.

“Còn không chịu tặng, định giữ lại tự cài cho mình hả?”. Tần Thiếu Vũ nhướn mi hỏi.

Triệu Ngũ: …

“Còn không đi?”. Tần Thiếu Vũ rất muốn đập đầu hắn.

Triệu Ngũ thành thật nói. “Ta không dám”

Tần Thiếu Vũ: …

“Ta đánh không lại Tả hộ pháp”. Triệu Ngũ nói.

Tần Thiếu Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Chẳng lẽ đánh thắng được thì ngươi sẽ đánh nàng?”. Như vậy ai dám gả con gái cho ngươi!

“Đương nhiên không”. Triệu Ngũ vội lắc đầu.

“Qua đây”. Tần Thiếu Vũ chắp tay sau lưng ra ngoài.

Triệu Ngũ nghe lời đuổi kịp.

Tần Thiếu Vũ dẫn hắn ra khỏi Thiên Ổ Thủy trại, đi thẳng tới sân khấu bên bờ sông, phía trước là hội hoa đăng rất náo nhiệt.

“Tới đây làm gì?”. Ngồi ở quán trà ngoài trời bên bờ sông, Triệu Ngũ khó hiểu.

Tần Thiếu Vũ gọi nước trà và hạt dưa. “Ngươi nhìn quanh xem người ta theo đuổi các cô nương như thế nào”

Triệu Ngũ: …

Tuy vẫn chưa đến buổi tối nhưng vừa có sân khấu kịch lại thêm hội chợ nên bờ sông có không ít người, đương nhiên cũng không thiếu các tài tử nhân cơ hội tìm một nửa cho mình.

Một cô nương mặc váy vàng chừng mười tám đôi mươi đang được nha hoàn dìu đi ngắm cảnh bên sông, không cẩn thận bị gió thổi rơi khăn tay, vừa vặn rơi xuống bên cạnh Triệu Ngũ.

Tần Thiếu Vũ bưng chén trà, khóe miệng hơi giương lên.

Triệu Ngũ nhìn quanh, tiện tay bốc hạt dưa cắn, hoàn toàn không phát hiện có một vị giai nhân vẻ mặt tràn đầy tình cảm. Thậm chí hắn còn nhấc chân đạp lên chiếc khăn thêu uyên ương nghịch nước tỏa hương thơm ngào ngạt kia!

Vị tiểu thư giậm chân một cái, thở phì phì dẫn nha hoàn xoay người rời đi.

Tần Thiếu Vũ đỡ trán. “Quên đi, cả đời ngươi cứ FA cho xong”

Triệu Ngũ ngừng cắn hạt dưa, mờ mịt hỏi. “Vì sao?”

Tần Thiếu Vũ một câu trúng ngay trọng tâm. “Vì ngươi rất ngu”

Triệu Ngũ: …

“Hắt xì!”. Ở Thiên Ổ Thủy trại, sau khi tỉnh ngủ, Thẩm Thiên Lăng dụi dụi mắt mà hắt xì một cái như con mèo nhỏ.

Ám vệ đồng loạt ngồi xổm trên nóc nhà nhìn hắn, phu nhân thật khiến người ta yêu thương.

Sao vẫn chưa về nữa, mặt trời đã xuống núi rồi. Thẩm Thiên Lăng tựa vào ghế muốn đứng lên, đương nhiên lại thất bại lần nữa, vì vậy không thể làm gì khác hơn ngoài nhìn lên nóc nhà xin giúp đỡ. Mặc dù hơi mất mặt nhưng cũng không có biện pháp nào khác, không thể cứ nằm mãi trong sân!

Bảy tám ám vệ nhất thời liên tiếp nhảy xuống.

Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >_<. “Một người là đủ rồi, đỡ ta đứng dậy một chút”

Mọi người lập tức đỡ lấy hắn, nhiệt tình như lửa mà nói. “Công tử không còn việc gì khác sao?”

Thẩm Thiên Lăng vốn đang định đến nhà ăn để ăn chút gì đó, nhưng lại bị cảnh tượng này dọa cho đổi ý. “Không còn gì nữa, tự ta về phòng là được rồi, đa tạ”

Ám vệ nhao nhao tỏ vẻ không cần khách khí, công tử có việc gì thì cứ gọi chúng ta, nhất định sẽ xuất hiện trong nháy mắt!

Cũng may không phải ở xã hội hiện đại, nếu không thì chắc bọn hắn còn thêm biểu tượng nụ hôn :x vào cuối câu. Thẩm Thiên Lăng cảm thán hàng vạn lần, hình ảnh này chỉ nghĩ đến thôi thì đã bị chấn động rồi!

Sau khi thong thả về phòng, Thẩm Thiên Lăng ngồi một hồi, thấy hơi đói, còn thấy mắc tè nữa!

Thầm đo đạc khoảng cách từ phòng ngủ đến nhà xí, Thẩm tiểu thụ quyết đoán từ bỏ ý định này. Hắn chậm rãi lấy ra một bình hoa rỗng, sau đó rất thô tục mà đứng trong góc tường để tè!

Thật sảng khoái!

Sau khi tè xong, Thẩm Thiên Lăng còn chưa kịp kéo quần thì Tần Thiếu Vũ đã đẩy cửa vào. “Lăng nhi”

WTF! Thẩm tiểu thụ sợ hết hồn, cấp tốc giấu “tiểu Lăng” vào quần!

Tần Thiếu Vũ: …

Phụt.

“Cười cái rắm!”. Thẩm Thiên Lăng giận dữ.

Tần Thiếu Vũ bước tới ôm hắn vào lòng, cười đến run người.

“Ngươi có thấy phiền hay không!”. Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ tới mang tai đẩy hắn ra. “Nhà xí xa như vậy mà!”

“Ừ”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn ngồi lên giường. “Thắt lưng còn đau hả?”

“Đỡ một chút rồi”. Thẩm Thiên Lăng hừ hừ. Lão tử chỉ không muốn ra ngoài bị ngươi ta thấy được mà thôi, bởi vì tướng đi nhìn rất ngu!

“Vậy thì tốt”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên môi hắn. “Ta đi vứt bình hoa, sau đó cùng ngươi ăn cơm”

Đầu Thẩm Thiên Lăng bắt đầu bốc khói.

Tần Thiếu Vũ bình tĩnh cầm bình hoa ra cửa.

Ám vệ đưa mắt nhìn nhau đầy khó hiểu, cung chủ muốn làm gì?

“Tần cung chủ”. Giang Giao Long đúng lúc dẫn người từ xa bước tới.

Tần Thiếu Vũ: …

Sau khi đến gần, Giang Giao Long bối rối nhìn bình hoa trong tay hắn.

“Cung chủ muốn đem nó đi đâu?”. Trong mắt Giang Giao Long tràn đầy nghi hoặc, có khách khứa nào lại cầm đồ dùng trong nhà của người ta chạy khắp nơi.

Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói. “Ném vào nhà xí”

Giang Giao Long giật mình. “Vì sao?”

“Hình vẽ trên đó rất dữ tợn, khiến Lăng nhi sợ”. Vẻ mặt Tần Thiếu Vũ lạnh lùng, quả thật có thể gọi là lãnh khốc!

Dữ tợn chỗ nào? Rõ ràng chỉ là bức họa Long Sinh Cửu Tử (rồng sinh chín con ~)

Giang Giao Long: …

“Ta sẽ bồi thường gấp mười lần cho Giang trại chủ theo giá ngoài chợ”. Tần Thiếu Vũ tiếp tục mang bình hoa bước lên phía trước. “Xin hãy thứ lỗi”

“Tần cung chủ khách khí”. Giang Giao Long vội nói. “Nếu Thẩm công tử không thích, ta vứt hết tất cả bình hoa trong Thủy trại cũng không thành vấn đề”

Phương thức tư duy của Thẩm tiểu công tử được toàn dân ca tụng quả nhiên không phải người bình thường có thể hiểu được!

Ngay cả bình hoa cũng sợ!

Quả nhiên còn yểu điệu hơn cả lời đồn!

“Hội nghị ngày mai ta sẽ đến đúng giờ”. Sau khi Tần Thiếu Vũ vứt bình hoa xong, quay lại vẫn thấy Giang Giao Long đứng đó, thế nên chủ động mở miệng.

“Tốt lắm tốt lắm”. Giang Giao Long liên tục gật đầu, sau đó chần chừ mà nói. “Ngày mai lúc xếp ghế, Tần cung chủ có thể ngồi chung bàn với Ngâm môn chủ và Tiêu nhị đương gia không?’. Mâu thuẫn và khúc mắc giữa ba người này trên giang hồ không ai là không biết, chuyện này nhất định phải hỏi rõ.

“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Tùy Giang trại chủ sắp xếp là được”

Giang Giao Long thở phào nhẹ nhõm. “Vậy thì tốt, sáng ngày mai huynh đệ chúng ta sẽ nghênh đón cung chủ”

“Sao lâu quá vậy?”. Trong phòng, Thẩm Thiên Lăng đang giương mắt nhìn hắn.

“Giữa đường gặp Giang Giao Long”. Tần Thiếu Vũ ngồi bên giường. “Hắn hỏi tại sao ta muốn vứt bình hoa của hắn”

Thẩm Thiên Lăng thầm >_< một chút. “Ngươi nói thế nào?”

“Đương nhiên nói vì ta không thích”. Tần cung chủ rất nhanh trí.

“Rồi sao nữa?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Rồi hắn nói nếu ta không thích, hắn lấy về là được”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nói xong định đoạt lấy từ trên tay ta”

“A?”. Thẩm Thiên Lăng kinh hãi. “Ngươi – ngươi – ngươi đưa cho hắn sao?”

“Đương nhiên không”. Tần Thiếu Vũ nghiêm túc nói. “Nước tiểu của phu nhân làm sao có thể đưa cho người khác”

Thẩm Thiên Lăng: …

Mẹ kiếp ngươi mau câm miệng!

“Kết quả hắn không cho ta vứt đi, nói là đồ cổ hơn trăm năm, vô giá”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cãi nhau nửa ngày với ta”

Thẩm Thiên Lăng cảm giác muốn khóc. “Rồi sao nữa?”

“Rồi ta thừa lúc hắn không để ý mà mà vứt bình hoa vào nhà xí”. Tần Thiếu Vũ nói.

“Nhưng đó là đồ cổ của người ta”. Thẩm Thiên Lăng vặn vẹo không gì sánh được.

“Vậy thì sao?”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn đặt lên đùi mình. “Bồi thường cho hắn là được”

“Đắt tiền không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Đắt”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Ngót nghét một vạn lượng”

Thẩm Thiên Lăng nhất thời vùi đầu vào vai hắn.

Cái giá phải trả thật nặng nề!

“Đắt hơn nữa cũng không thành vấn đề”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn. “Vi phu có thể bồi thường được”

Thẩm tiểu thụ than ngắn thở dài.

Tần cung chủ thản nhiên luồn tay vào áo hắn, sờ sờ bụng mỡ mềm nhũn.

Thẩm Thiên Lăng hiếm thấy không kháng nghị, vì hắn cảm giác mình sắp phá sản!

Thật ngây thơ khiến người ta thương yêu a… Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn.

Sau này phải trông coi cẩn thận một chút, tránh cho bị người ta lừa đi!

CHƯƠNG 69: PHẢI KÉO GIÃN KHOẢNG CÁCH VỚI HỒ LY TINH!

Hôm nay sau khi cơm nước xong, hai người liền sớm lăn lên giường! Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn một chút. “Thoa thuốc giúp ngươi nha?”

“Không!”. Gương mặt Thầm tiểu thụ vừa mới tắm xong nên đỏ bừng, cực kì MOE!

Vì vậy Tần cung chủ trong nháy mắt biến thành sói, nhào tới lột đồ hắn.

“Đừng cầm thú như thế chứ!”. Thẩm Thiên Lăng che bụng kháng nghị!

“Cho ta nhìn một chút!”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn hôn lên môi.

“Có gì đẹp đâu mà nhìn!”. Thẩm Thiên Lăng căm giận.

“Phu nhân đương nhiên đẹp!”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn cười. “Chỗ đó là đẹp nhất”

Thẩm Thiên Lăng: …

Những lời này nhất định phải nói ra sao?

Quả thật phiền kinh khủng!

“Không lộn xộn nữa”. Tần Thiếu Vũ bóp bóp bụng hắn. “Nằm yên, ta thoa thuốc cho ngươi”

Vậy thì không cần! Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng rất kiên định. “Ta tự làm”

Tần Thiếu Vũ cau mày. “Tự làm sao được?”

“Vậy cũng không cần ngươi giúp”. Hoa cúc nhất định không thể tùy tiện cho người ta xem!

“Muốn làm phản phải không?”. Sắc mặt Tần Thiếu Vũ tối tăm.

Thẩm tiểu thụ bình tĩnh. “Không sai, có giỏi thì bỏ ta đi!”

Tần Thiếu Vũ: …

Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng cực kì kiêu ngạo!

Khóe miệng Tần Thiếu Vũ cong lên. “Được rồi, vậy hôm nay ngươi tự bồi thường cái bình hoa kia”

Thẩm Thiên Lăng: …

Mẹ kiếp!

“Một vạn lượng chắc là đủ rồi”. Tần Thiếu Vũ sờ sờ lỗ tai hắn. “Ngươi nhất định có nhiều tiền như vậy mà, đúng không?”

Thẩm tiểu thụ không nói gì, vì hắn rất nghèo, trong bao quần áo chỉ có ngân phiếu mấy trăm lượng!

“Hử?”. Tần Thiếu Vũ mang ý cười nhìn hắn.

“Bồi thường thì bồi thường”. Thẩm Thiên Lăng rất có khí phách. “Mấy ngày nữa đại ca đến rồi, ta mượn tiền hắn!”

“A!”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Vậy ta sẽ nói cho hắn biết lý do ngươi mượn tiền”

“Đừng hèn hạ vậy chứ!”. Thẩm Thiên Lăng phút chốc rơi lệ.

Chuyện tè bậy không thể kể khắp nơi được.

“Để ta thoa thuốc”. Tần Thiếu Vũ nén cười.

Kẻ địch quá vô sỉ, Thẩm tiểu thụ không thể làm gì khác ngoài chịu nỗi nhục mất nước, cởi truồng nằm trên giường.

Nếu ngươi còn dám xx, ta sẽ ly hôn!

Có điều Tần cung chủ chưa cầm thú đến mức này. Sau khi cẩn thận bôi thuốc xong thì mặc quần áo tử tế cho hắn rồi ôm vào lòng. “Ngủ đi”

“Không ngủ được”. Thẩm Thiên Lăng vùi mặt trước ngực hắn. “Ngủ nguyên ngày rồi”

“Vậy tâm sự nhé?”. Tần Thiếu Vũ nói.

“Tâm sự cái gì?”. Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt hơi ửng hồng!

Tần Thiếu Vũ thấy thích, vì vậy cúi đầu hôn một cái.

“Đừng quậy”. Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra, suy nghĩ một chút rồi nói. “Hay là chúng ta nói về Truy Ảnh cung đi”

Tần Thiếu Vũ bật cười. “Cái đó có gì hay đâu mà nói”

Đương nhiên hay! Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc. “Ta không biết chút gì về nó cả”

“Sau này ngươi có cả đời để tìm hiểu”. Tần Thiếu Vũ bóp bóp gáy hắn. “Nơi đó là nhà của ngươi”

“Nhưng cái gì ta cũng không biết”. Thẩm Thiên Lăng gối đầu lên tay hắn, thấy mình hơi vô dụng.

“Thì sao?”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “Nếu ngươi muốn học, cái gì ta cũng sẽ dạy ngươi. Ngươi không muốn học thì cứ làm sâu gạo cả đời, ta sẽ nuôi cho béo”

Thẩm Thiên Lăng bị chọc cười. “Ngươi mới béo”

“Ừ, chúng ta đều béo”. Tần Thiếu Vũ để hắn nằm trong lòng mình. “Nói chính sự nhé, đại hội ngày mai ngươi đi với ta được không?”

“Ta?”. Thẩm Thiên Lăng hơi giật mình.

“Ừ”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Ngươi”

“Vì sao?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu. “Ta không biết gì về giang hồ cả”

“Không liên quan tới giang hồ”. Tần Thiếu Vũ giúp hắn vén mái tóc dài qua lỗ tai. “Chỉ muốn ngươi ở bên ta mà thôi”

“Cũng được”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Chúng ta cùng đi”

Tần Thiếu Vũ cong khóe miệng.

Thật ngoan.

Tối hôm nay, hai người tay trong tay tâm sự hồi lâu, cho đến nửa đêm mới ngủ.

Vì vậy sáng hôm sau lúc thức dậy, Thẩm tiểu thụ thấy hơi mệt, ôm chăn giãy dụa một hồi mới chịu ngồi dậy!

“Heo con”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên mũi hắn.

“Mệt”. Thẩm Thiên Lăng ngáp một cái, dụi mắt xuống giường.

Tần Thiếu Vũ chuẩn bị cho hắn một bộ đồ mới, chất vải là gấm Vân Nam thượng hạng, bên trong lót lụa mỏng viền lưu ly, vừa nhìn đã biết xa xỉ. Bên hông thắt đai lưng màu xanh da trời, toàn thân đều toát ra vẻ thanh lịch tao nhã.

“Mở đại hội võ lâm thôi mà cũng phải ăn mặc chỉnh tề như thế sao?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, chẳng phải chuyện quan trọng nhất chính là bàn việc ư? Sao lại mặc giống như lên thảm đỏ thế này?

“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ nói. “Vì ở đó có Tiêu Triển”

“Thì sao”. Thẩm Thiên Lăng không có hứng thú, chẳng lẽ còn phải đi quyến rũ hắn?

Tần Thiếu Vũ tiếp tục nói. “Còn có Ngâm Vô Sương”

WTF! Thẩm Thiên Lăng lập tức nghiêm túc, cần phải đối đãi với hồ ly tinh một cách tuyệt tình như gió thu vậy!

Vì vậy hắn nhanh chóng lục tung tìm ngọc bội lần trước Tần Thiếu Vũ đưa, đeo bên hông! Nếu không phải vì trông quá ngu xuẩn, hắn thậm chí còn muốn trực tiếp đeo lên cổ, vì như vậy càng bắt mắt!

Nhất định phải khiến kẻ thứ ba đáng ghét biết khó mà lui!

“Đi thôi”. Tần Thiếu Vũ nói.

Ánh mắt Thẩm Thiên Lăng lạnh lùng xa cách, thản nhiên liếc hắn.

“Trúng tà hả?”. Tần Thiếu Vũ sửng sốt, nhéo mũi hắn.

“Đương nhiên không phải”. Thẩm Thiên Lăng gạt tay hắn ra, nghiêm túc nói. “Ta phải tập luyện trước”

“Tập luyện cái gì?”. Tần Thiếu Vũ khó hiểu.

Thẩm Thiên Lăng lãnh diễm không gì sánh được. “Khí chất”

Tần Thiếu Vũ: …

Phụt.

“Cười cái rắm!”. Thẩm Thiên Lăng một cước đá bay hắn.

Tuy đã lâu không đóng kịch, nhưng nhất định phải tìm lại cảm giác!

Là đàn ông thì phải tàn nhẫn! Nhất định không thể thua hồ ly tinh!

“Cung chủ”. Ám vệ ở ngoài cửa nói. “Chúng ta phải xuất phát thôi”

“Được”. Tần Thiếu Vũ đáp lời, sau đó ôm Thẩm tiểu thụ vào lòng, hung hăng tạo một dấu hôn màu đỏ trên cổ.

Thẩm Thiên Lăng: …

Ngươi – ngươi – ngươi là đồ cầm thú!

‘Đi thôi”. Tâm trạng Tần Thiếu Vũ rất tốt, dắt tay hắn ra cửa.

Ảnh vệ đồng loạt đứng trong viện, dùng ánh mắt cực kì nhiệt liệt nhìn phu nhân nhà mình!

Tối hôm qua mọi người rảnh rỗi nên ra ngoài mua sách về đọc. Trong đó Thẩm công tử bị miêu tả thành một chú thỏ trắng đáng yêu, vì báo ân mới biến thành người! Đương nhiên chuyện này không quan trọng, quan trọng là chú thỏ trắng vì tham ăn nên bình thường hay đến chỗ con người kiếm ăn, lâu ngày dính phải khí tức loài người cho nên tu vi không còn tinh khiết nữa. Vì vậy lúc biến hóa sẽ không thể hoàn toàn biến thành hình người, còn giữ lại một cái đuôi xù. Đuôi xù rất MOE biết không, khi sợ hãi còn có thể run lên! Nghĩ đến thôi cũng khiến người ta nóng máu!

Cung chủ thật may mắn không gì sánh được!

“Các ngươi có khỏe không vậy?”. Thẩm Thiên Lăng lạnh xương sống.

“Khụ!”. Tần Thiếu Vũ cũng bất mãn ho khan một tiếng.

Vì vậy trong nháy mắt ám vệ hoàn hồn trở lại, quay đầu nhìn cung chủ nhà mình, nhiệt liệt ca ngợi. “Thật là ngọc thụ lâm phong!”

“Phong độ hiên ngang!”

“Thần tiên giáng trần!”

“Ung dung phóng khoáng!”

“Cử tứ vô tang!” (Chữ “ cử” này đồng nghĩa với chữ “ cương” đó ~)

“Cái gì?”. Tần Thiếu Vũ nhướn mi.

Ám vệ cuối cùng vặn vẹo một chút, sau đó dùng tốc độ cực chậm mà nói. “Cử… Tứ… Vô… Tang”.

Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt vô cùng đồng cảm nhìn hắn. “Ngươi lập lại lần nữa”.

Ám vệ: …

“Sau này ngươi nên ngậm miệng lại”. Tần Thiếu Vũ dùng cây quạt chỉa chỉa hắn. “Nếu không thì phạt tiền!”

Ánh mắt ám vệ đặc biệt ấm ức.

Thẩm Thiên Lăng đưa ra đề nghị. “Lần sau ngươi có thể khen ung dung phóng khoáng, còn “cử” thế vô song (độc nhất vô nhị ~) thì cứ chừa cho người khác”

Ám vệ: …

“Cung chủ”. Triệu Ngũ và Hoa Đường cũng từ ngoài cổng bước vào.

“Đi thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu đi trễ e rằng người ta sẽ nói ra nói vào”

“Người trong võ lâm cũng hẹp hòi như vậy sao?”. Thẩm Thiên Lăng vừa đi vừa hỏi. Chẳng lẽ không phải bưng bát lớn sảng khoáng uống rượu ư, sao lại còn mang thù với người đến trễ chứ?

“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hàng năm để tranh thứ hạng trên võ lâm thì có thể đánh nhau đến vỡ đầu, có nhiều người nhàm chán thế đấy”

“Ngươi xếp hạng mấy?”. Thẩm Thiên Lăng hứng thú.

“Đoán xem”. Đuôi lông mày Tần Thiếu Vũ giương lên.

“Thứ tư?”. Thẩm Thiên Lăng thuận miệng nói.

Hoa Đường cười thành tiếng. “Công tử đoán thật chính xác”

Í í, đoán mò mà cũng đúng! Thẩm Thiên Lăng tò mò hỏi. “Hạng ba là ai?”

“Hạng nhì là đại ca của công tử - Thẩm Thiên Phong”. Hoa Đường nói. “Hạng ba là Vô Tuyết môn chủ Ngâm Vô Sương, còn hạng nhất thì mấy năm trước đã rửa tay gác kiếm, không nhắc tới cũng được”

“Ngươi thế mà đánh không lại Ngâm Vô Sương ư?”. Thẩm Thiên Lăng nhất thời dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tần Thiếu Vũ.

Tần Thiếu Vũ còn chưa kịp nói, Hoa Đường đã giải thích. “Năm ấy tỷ võ là do cung chủ nương tay. Ngâm môn chủ dù võ công cao cường, nhưng nếu thật sự đấu với nhau, hắn chưa chắc là đối thủ của cung chủ”

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy nổi giận. “Ngươi không nỡ đánh hắn ư?”. Còn nương tay nữa chứ!

Hoa Đường: …

Tần Thiếu Vũ bật cười. “Hình như nói thế nào cũng đều là ta sai”

Đương nhiên! Thẩm Thiên Lăng nhỏ nhen không gì sánh được. Trở về sẽ tính sổ với ngươi!

“Thứ hạng này cũng không chính xác”. Tần Thiếu Vũ nói. “Trong giang hồ có biết bao nhiêu tiền bối và cao thủ vô danh, sao có thể quơ đũa cả nắm được”

Vậy thì sao, cũng không thay đổi được sự thật là ngươi cố ý nhường Hồ ly tinh a!

Thẩm tiểu thụ tiếp tục khiển trách hắn nặng nề!

“Quẹo đằng trước là tới”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng hắn.

FUCK! Thẩm Thiên Lăng lập tức từ “Ghen mode” chuyển sang “Lãnh diễm mode”! Cơ bản không cần tốn nhiều công sức!

Ngay cả ám vệ cũng sợ ngây người!

Bình thường thấy bộ dạng MOE và ngây ngô của phu nhân, bây giờ đột nhiên biến thành băng sơn mỹ nhân, quả thật khiến người ta chịu không nổi!

Chúng ta chẳng hề hâm mộ cung chủ chút nào đâu!

“Tần cung chủ, Thẩm công tử”. Giang Ngân Long đang đứng ngoài cổng đón khách, vừa thấy hai người đã vội vã bước tới nghênh đón.

“Giang trại chủ”. Tần Thiếu Vũ chào hỏi. Thẩm Thiên Lăng cũng cười nhạt với hắn, cực kì giống đóa tuyết liên trên núi Thiên Sơn!

Giang Ngân Long lập tức tán thưởng. “Thẩm công tử quả thật còn khuynh quốc khuynh thành hơn trong sách”

Nụ cười trên mặt Thẩm Thiên Lăng không đổi, nhưng trong lòng đã phun nước có gas vào mặt hắn.

Nam tử trung niên râu ria xồm xoàm đừng nên đọc loại sách này a!

Quả thật phiền chết người!

“Mời các vị sang bên này”. Giang Ngân Long tự mình dẫn bọn họ vào cổng. Vì đại hội lần này rất đông, trong phòng không đủ chỗ ngồi nên trực tiếp bắc ghế ngoài sân, ngược lại cũng bớt việc. Mà vị trí của Tần Thiếu Vũ nằm ở giữa, ở một cái bàn tròn lớn hình chữ bát, xung quanh đã ngồi kín người, trừ Ngâm Vô Sương và Tiêu Triển còn có chưởng môn của vài môn phái lớn.

“Xin lỗi, Tần mỗ tới trễ”. Tần Thiếu Vũ kéo một chiếc ghế cho Thẩm Thiên Lăng ngồi trước.

Tiêu Triển cúi đầu uống trà, không nhìn sang bên này. Vẻ mặt Ngâm Vô Sương lành lạnh, nhìn thoáng qua Thẩm Thiên Lăng.

Nhìn muội ngươi! Ngươi mới là kẻ thứ ba đáng ghét biết không! Thẩm Thiên Lăng cực kì lơ đễnh mà nghiêng đầu, lộ ra dấu hôn mập mờ trên cổ!

Rất mưu mô!

Sắc mặt Ngâm Vô Sương quả nhiên trở nên khó coi, gần như muốn bóp nát cái chén trong tay.

YAY! Thắng trận đầu tiên! Thẩm tiểu thụ thầm LIKE cho mình một phát. Đấu với Hồ ly tinh thật vui, nhất định không thể thua!

“Mọi người!”. Thấy mọi người đã gần như đông đủ, Giang Giao Long đứng trên bục lớn tiếng nói. “Hôm nay các vị tụ họp ở Thiên Ổ Thủy trại, Giang mỗ thật sự thụ sủng nhược kinh”

Thẩm Thiên Lăng bĩu môi, mọi người tụ họp để bắt người xấu, ngươi có gì hay đâu mà thụ sủng nhược kinh?

“Lần này mời mọi người đến đây, nguyên nhân không nói cũng biết”. Giang Giao Long tiếp tục nói. “Lần này mọi người cứ đưa ra hết đề nghị, cùng nhau bàn chuyện”

“Tần cung chủ thấy sao?”. Ngâm Vô Sương lên tiếng trước.

Mọi người nghe vậy, cũng đồng loạt nhìn sang.

Ngâm Vô Sương nhìn chằm chằm vào Tần Thiếu Vũ không chớp mắt, một chút che đậy cũng không có!

Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng hơi lạnh xuống, nhưng không nói gì.

Quan hệ của ba người cả giang hồ đều biết, thế nên tất cả mọi người đều thầm hóng hớt một chút. Tuy hóng chuyện vào thời điểm này rất thiếu đạo đức, nhưng chuyện này cơ bản không nhịn nổi biết không! Có thể nhìn thấy hai mỹ nhân nổi tiếng trên giang hồ, nhất định phải nhìn cho đã!

“Chuyện của Thái Hồ bang ta vẫn đang tra, nhưng chưa tìm được gì đáng kể”. Tần Thiếu Vũ thuận miệng mà trả lời có lệ.

“Còn chuyện của Lạc Tuyết thì sao?”. Ngâm Vô Sương gặng hỏi.

“Có tổng cộng mười mấy môn phái lớn nhỏ đang giúp Ngâm môn chủ tìm đệ đệ, thiếu một mình ta cũng không sao”. Tần Thiếu Vũ nói.

Ngâm Vô Sương nhìn hắn. “Nếu ta muốn ngươi giúp ta thì thế nào?”

WTF! Trong lòng Thẩm Thiên Lăng giận dữ, tại sao phải tìm giúp ngươi? Mơ đi, rõ ràng là nam nhân của ta! Vì vậy hắn lành lạnh nói. “E là không được”

Tần Thiếu Vũ nâng chén trà, không nói gì, khóe môi lại hơi cong lên. Ám vệ thầm vỗ tay nhiệt liệt! Phu nhân làm rất tốt!

“Ta không hỏi ý kiến Thẩm công tử”. Vẻ mặt Ngâm Vô Sương đầy khinh thường.

“Vậy ngươi đang hỏi ai?”. Giọng Thẩm Thiên Lăng rất bình tĩnh, thậm chí còn mang theo chút ý cười.

Ngâm Vô Sương mơ hồ cảm thấy mình bị lừa vào tròng! Lúc này im lặng đồng nghĩa với thua cuộc, nhưng nếu trả lời lại, lỡ đâu Tần Thiếu Vũ không đáp ứng thì cũng mất mặt.

“Nếu đã có người giúp Ngâm môn chủ tìm mười mấy ngày rồi thì sao không nghe ý kiến của bọn họ trước?”. Thẩm Thiên Lăng cũng không ép sát mà ngược lại rất ôn hòa. “Không chừng có thể tìm được manh mối có ích”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87
Phan_88
Phan_89
Phan_90
Phan_91
Phan_92
Phan_93
Phan_94
Phan_95
Phan_96
Phan_97
Phan_98
Phan_99
Phan_100
Phan_101
Phan_102
Phan_103
Phan_104
Phan_105
Phan_106 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog